Buổi sáng sau ngày / tôi chết
Etel Adnan
Lan Anh dịch
Buổi sáng sau ngày
tôi chết
chúng mình sẽ ngồi trong quán cà phê
nhưng tôi sẽ không
còn đó
tôi không còn
*
Đã từng có một cuộc thảm tang
của bầy chim
trăng chịu thiêu
trong lửa
những ngôi sao tỏ
tới tận trưa.
Xanh ngắt là cánh rừng
nhuốm bóng
những con đường quanh co
Cây hồng sam đứng
lẻ
thân sáng gầy
không theo nổi
đám xe rồ dại
lướt qua
cây là kẻ lữ hành
bất động.
Trăng thẫm khi trời hửng
núi rùng mình
dự liệu
và biển mang đôi sắc:
xanh dương mặt nước
xanh lam màu hoa
len trong những dải nước ngang
cơn gió thổi
làm chứng thời khắc ấy
*
Mặt trời thẫm lúc
giờ thứ năm của
ngày
bãi biển phủ đầy
tiếng chuyện trò
đám sỏi dần đổ vào các hố
sóng phi đến như
lũ ngựa.
*
Trăng thẫm vào đêm Giáng Sinh
các thiên sứ ăn chanh
trong nhà thờ thắp rạng
nền thảm xanh
mọc những ngôi sao
trên đầu
nước chanh và tin chiến trận
giằng co tâm trí
hơi thở chúng mình ấm hơn
rặng đồi kia.
*
Cuộc thảm sát
chòm đá tán lá xuân
những nhánh sông
đám sao hiện tỏ
vị vua cuối cùng của Núi
ra chiến trường
rồi tử trận.
Chúng mình nằm trên cỏ
che máu khô bằng thân
mình
lưỡi cỏ xanh đu đưa giữa
hàm răng.
*
Mình cùng đi ra biển
bầy cá voi đang xuôi về
phương Nam
chàng trai trẻ trong đám mình, một người hùng
cố cưỡi lên một loài
cá biển
thân chàng lênh tựa một vũng bùn lầy
tựa bùn lầy
mình vẫy tay từ biệt những mảnh thân
mừng vì không cần chôn
người trai vào buổi sớm hôm ấy
Chúng mình say xỉn trong quán rượu
thị trấn nhỏ Fairfax
vừa đi ngủ
cây anh đào khom xuống vì
hoa nặng:
chúng tiến hành một nghi lễ
múa mà không có
khách mời.
*
Tôi biết hoa là bạn đồng hành tang lễ
chúng nhả nọc độc
và ăn lan những tường đá hoang
Tôi biết hoa rạng rỡ hơn cả
mặt trời
hoa lụi tàn nghĩa là tận cùng
năm tháng
nhưng tôi yêu hoa vì vẻ đánh lừa
thân cành mảnh mai
yêu kiều trên những nẻo đường mộng tưởng
nếu thiếu đi hoa
hồn tôi sẽ là nấm mồ
không dấu.
*
Chúng mình gặp bão lớn giữa trùng dương
quay trông về
vách đá
dưới chân dốc cát chảy
bầy chim đen
rời đi
cơn bão nuốt cả bạn lẫn thù
không phân biệt
nước hoá muối cho
vết thương tôi.
*
Hoa chết trong kiểu mẫu cứng đờ
những khu vườn giả
phủ sàn nhà
chúng mình tỉnh giấc lúc nửa đêm
chiếu đèn tìm
những bụi cây li ti
nơi đồng cỏ
Một khe nước đang ra sức chảy về
đại dương
*
—
Giới thiệu từ dịch giả:
Etel Adnan là một trong những người thơ mà mình yêu nhất. Bà là nhà thơ và họa sĩ sinh ra và lớn lên tại Li Băng trước khi lưu vong đến Mỹ. Nếu có cuốn sách nào mình từng ngồi ôm khóc thì đó là thơ của Etel.
Văn bản gốc:
Etel Adnan, “The Spring Flowers Own" (excerpt), in The Spring Flowers Own & The Manifestations of the Voyage (The Post-Apollo Press, 1990).
https://archive.org/details/springflowersown00adnarich/page/n15/mode/2up